Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2011

Mơ và nhớ


Dạo này tôi đi học xa nhà. Khoảng đường đến trường không trải dài những bông điệp vàng rực hay những hoa phượng đỏ cháy trong ánh mặt trời chứa chan của vùng nhiệt đới gió mùa, mà vùn vụt những không gian thoai thoải của vùng Bắc Âu dân cư thưa thớt với tốc độ của con tàu cao tốc. Cái nắng mùa thu dịu ngọt hôn trộm những cánh đồng cỏ mướt trông thật hấp dẫn những chẳng hiểu sao chẳng thể sưởi ấm nổi lòng tôi. Và cái cảm giác bồng bềnh trên tàu lửa cứ làm tôi nhớ hoài về một thời đã qua, như là mình đang mơ, đang trôi vào một vùng ký ức đã hay cố quên lãng nào đó.

Thành phố đã vào chớm thu. Hàng chục cánh rừng, hàng hàng cây lá bỗng dưng đổi sắc. Cái vàng màu hoàng kim dần thay thế bởi cái vàng màu héo úa, rũ rượi rồi một ngày, cơn gió mạnh bỗng dưng lao đến cuốn lá của cây đi đâu mất. Đôi khi tôi tự hỏi mình, qui luật của cuộc đời, của lòng người có thể nào cũng tuân theo cái qui luật của tự nhiên ấy không? Thời gian bay biến, mặt trời trốn chạy, lạnh giá tràn về, chẳng thể sưởi ấm lá của cây. "Lá rời khỏi cây là do gió cuốn đi hay là do cây không giữ lá lại?". Tôi nhớ là mình đã đọc ở đâu đấy câu chuyện có tựa đề như thế này. Tôi chỉ muốn thêm thắt một chút: cây chẳng thể sưởi ấm được lá, lá buồn, vàng vọt đến một giới hạn nào đó rồi thì chẳng thể chịu đựng được thêm, cuối cùng thả trôi để rồi phiêu du cùng gió.

Thỉnh thoảng cuộc đời này mới lạ lùng làm sao! Đã có lúc ta mơ, và cố gắng theo đuổi giấc mơ của mình. Để rồi khi đạt được nó, ta lại sớm để quên nó trong bụi bặm và những giấc mơ khác lại choáng ngợp đời ta. Nhưng khi không đạt được nó, thì ta vẫn cứ ngậm ngùi về nó trong khi đuổi theo những đích đến khác. Thật ngớ ngẩn khi cứ nhớ mãi về giấc mơ một thời thanh xuân, đã để lại đâu đó trong cái tuổi hai ba của mình, phải không?

Thời đại học, có cô bạn rất hoài nghi về những giấc mơ của mình. Nhớ có lần mình bảo bạn, về quê bán hàng gây quỹ cho sinh viên hội đồng hương đã diễn ra y chang như cái cảnh mình nằm mơ cách đấy không lâu, thoáng nét bĩu môi. Bây giờ đã mất liên lạc, mỗi kẻ mỗi nơi, nếu gặp lại không biết mình bảo bạn mình đang sống đúng như một phần lớn những gì mình đã mơ, không biết nét nghi ngại ấy có còn không. Chắc là vẫn vậy... Vì mình biết bạn chẳng mơ, chẳng muốn thay đổi. Chỉ hi vọng bạn có cuộc sống như ý và không để những mong muốn của mình lên men.

Bao giấc mơ đã đạt được. Thế mà tại sao lòng vẫn cứ ray rứt cái giấc mơ ấy đến thế? Những lúc hái nấm trong cánh rừng vắng, những lúc nghỉ chân sau chặng đường dài độc bộ, những lúc nghe chim hót thánh thót như đang trò chuyện với mình, thì những hoàng hôn xa cũ lại ùa về.

Để ngày qua ngày, mỗi sớm tinh mơ đón tàu đi học, tôi lại bước đi trong ánh bình minh cuối thu như con phượng hoàng lửa tung cánh về miền đất của xám tro và mơ về một mùa xuân ấm.

Oslo ngày 15 tháng 10 năm 2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét