Thứ Hai, 8 tháng 11, 2010

KHÔNG thể bỏ qua!

  
Mấy ngày nay tưởng đã nhắm mắt làm ngơ, vì chẳng thể làm gì được với cái chính trị lắm trò mua vui, lắm thủ đoạn dơ bẩn, lắm kẻ miệng trơn, bất tài vô dụng mà lớn tiếng điêu ngoa. Đã dặn với lòng mình là thôi, cứ để gió cuốn đi, tha thiết để làm gì, không khéo lại có lắm kẻ bảo mình điên, chuyện nhà không lo lại đi lo vác tù và hàng tổng. Nhưng mà không thể, khi lắm kẻ vác tù và hàng tổng đang ngày ngày bị áp bức, giờ giờ bị oan uất ngay cả với hiến pháp và pháp luật của cái hàng tổng mà họ đang hết lòng phụng sự.

Nói tóm lại là đang đau, đau lắm! Tưởng ba bốn chục năm nay, Việt Nam ta đã thoát khỏi cái cảnh "nồi da nấu xương" hay "ném nhân dân vào hồ cá sấu" (lạ nghe, sao search google không có ra kết quả nào cho hai thành ngữ này, không biết mình có dùng đúng không ta, có ai search được hoặc ai biết tại sao không?) giờ một lần nữa lại lặp lại.

Sự thật ơi là sự thật! Công lý ơi là công lý! Tại sao cứ phải kêu hoài, than hoài với cái hàng tổng chỉ biết nhân danh “dân chủ”?

Tui chỉ thương người thôi, tôi chỉ xót dân thôi, tôi chẳng ủng hộ cho ai hết. Tôi không thích những thế lực đứng sau đó, dù là ai đi nữa thì cũng đang làm khổ dân! Đừng mượn lời, mượn người để hoàn thành cái tư đồ không sạch sẽ của mình.

Chỉ biết có một cách là nhờ người. Nếu ai thấy cái sự nhờ này là ngứa tai, thì tui cũng hơi cảm phục đó, vì cũng biết ngứa, chứ trơ trơ ra thì hết thuốc chữa rồi. Nếu có ngứa thì cứ vung bút mà đáp lại nói tại sao ngứa, đừng nói ngứa không, vì lớn rồi… Còn nếu ai đó coi được thì nhờ bạn, hãy cố gắng đọc thật nhiều vào. Ai đã đọc rồi thì tiếp tục đọc. Ai chưa đọc thì bớt những cái vặt vãnh hàng ngày lại, để bắt đầu đọc. Còn ai muốn đọc, mà bị khóa, không đọc được thì bẻ khóa mà đọc. Nói chung là hãy cố gắng bằng nhiều cách để … đọc và được đọc. Để cái đầu của mình được tỉnh táo và sáng suốt, để có thể phê bình và để có chính kiến trước cái vung tay múa bút của ai đó vốn là tài sản của dân, do dân và vì dân, để trái tim rộng ra, rộng ra nữa. Nếu 80 người chỉ có một người nhận ra bản chất thật thì không làm gì được nhưng nếu 80 triệu người có được 10 triệu người biết đâu thật đâu giả thì tình hình có thể may ra, dân có thể được cứu, người có thể được tự do.

Nhờ bạn như vậy là vì sau nhiều đêm trăn trở, cũng có ngủ được sau đó chứ không phải là không ngủ được, đã nghiệm ra một điều: nếu ai cũng có thể nhìn xa, nhìn thật, biết đánh giá đúng những cao trào đang diễn ra trong đời sống xã hội của mình, bấp chấp có học thức hay không có học thức, được giáo dục hay không được giáo dục, giàu hay nghèo, hạnh  phúc hay khổ đau… thì những tư tưởng nguy hiểm trong xã hội sẽ không có cơ hội được lan tràn và trở thành đa số lấn áp thiểu số; cho dù bộ máy chính trị, hay các thành phần chính trị có cố gắng dùng mánh khóe để điều khiển ai đi nữa. Cái ý này không chỉ đề cập đến phạm vi đã nêu trên, mà còn muốn nói đến rất nhiều các cao trào nguy hiểm khác trên thế giới, từ cổ chí kim như: chế độ Polpot ở Campuchia, Cách mạng văn hóa ở Trung Hoa, chế độ Nazism ở Đức và bây giờ là phong trào chống hồi giáo ở Tây Âu, phong trào Nazism mới trên toàn thế giới hoặc giới cánh hữu đang lên ngôi. Chỉ mới là phong trào thôi vì vẫn còn có rất nhiều người dám can đảm có chính kiến và không để nỗi sợ hãi của chính mình khống chế. Suy cho cùng, mọi hỉ nộ ái ố trên đời này cũng đều do chính nỗi sợ hãi gây ra.

Ơi, nước Việt ơi, mình đang ở đâu?

Oslo ngày 7 tháng 11 năm 2010

2 nhận xét:

  1. hình như tui biết, bạn đang ám chỉ về vụ gì,

    Trả lờiXóa
  2. Em khong hieu ve vu gi :( Nhung ma em chi biet 1 dieu la em theo truong phai ton trong su that, va khong luon cui ;) va Ko ngai dau tranh ^ ^

    Trả lờiXóa