Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010

TUYẾT


Dạo này tự nhiên mình nằm mơ rất nhiều. Hôm nay lại mơ thấy cái Trinh ở Ký túc xá Cao Đẳng Hải Quan TP. HCM. Nghĩ cũng lạ, bao gương mặt thân quen hơn, không đi mơ, lại mơ đến cái Trinh. Không biết có phải là do hôm qua nhìn thấy tuyết rơi lạ hay không.

Tuyết không rơi từng hạt mà thành từng chùm, giống như là đang đứng giữa một rừng cây bông gòn đang đến mùa rụng hoa, hay giống như ai đó đang nghịch ở trên những đám mây, vừa ăn kẹo bông, vừa rứt kẹo bông thành từng chùm nhỏ ra mà thả xuống, mà cũng không phải một người, là hàng ngàn người tinh nghịch như thế. Hồi còn ở quê, mình nghe nói người Eskimo có rất nhiều từ dành cho tuyết, cũng giống như Việt Nam mình có rất nhiều từ dành cho mưa. Mình không biết những từ của Eskimo khi nói về tuyết nhưng mình cũng muốn đặt tên cho trận tuyết ngày hôm qua lắm: Tuyết như bông. Đứng lưng chừng giữa cái trời tuyết ấy mà trông ra (thực ra là đứng ở cửa sổ trong nhà tầng ba), có cảm giác như ta đang rơi, rơi rất chậm, như cả không gian và thời gian ngưng lại một chút, rồi lại rơi tiếp, rồi cứ ngưng, rồi cứ rơi tiếp.

Những người bạn, những người thân, những sự kiện, những ngày đã qua trong cuộc đời mình chắc cũng thế. Mà sao lại nói đến từ “đã qua” nhỉ, khi mình biết rằng, tất cả chỉ là một dòng sông, không có hồi kết thúc, cũng chẳng có lúc mở đầu, tất cả rồi cũng sẽ quay lại, cũng sẽ hợp thành một thể thống nhất hoàn chỉnh. Tuy vậy cảm giác của mình là những gương mặt thân quen, những ngày tháng thân quen ấy đã ngưng lại, rơi đâu đó trong một phần cơ thể của mình, rồi đến một lúc nào đó lại rơi tiếp và lại tìm chỗ trú ẩn mới; nhưng không đi đâu cả, hay không biến mất trong cơ thể mình.

Có lẽ vì thế mà đôi lúc trong giấc ngủ không kiểm soát được, mình lại mơ, mơ về những khuôn mặt mà trong lúc tỉnh, trong lúc kiểm soát được, mình không nhớ đến. Để cơ thể mình, từng phần, từng tế bào, có thể đong đầy quãng đường đã qua. Và vì vậy mà xin một chút thông cảm từ những người mà trong lúc tỉnh mình không nhớ đến. Bởi vì dù nhớ hay không, tất cả, tất cả đã nằm gọn trong cơ thể này, để rồi một ngày nào đó, lại nằm mơ, lại nhớ…

Giống như mưa, giống như tuyết, đang ở một khoảng nào đó trong vòng lẩn quẩn, tuần hoàn của mình.

Oslo ngày 16 tháng 11 năm 2010.


2 nhận xét:

  1. Thi thoang mo ve em nhe ^^
    "Vat chat khong tu nhien mat di, ma no chi chuyen hoa tu dang nay sang dang khac". Ko co gi mat di ca chi a, mot khi minh muon giu no ;)

    Trả lờiXóa
  2. Nhung mới ra nước ngoài chưa đầy một năm nhưng sao có thể thay đổi nhanh đến vậy nhỉ?! Mà hình như không phải từ khi ra nước ngoài mà từ khi em có "lống được chầy" em đã hiện nguyên hình đúng với cái bản chất của Chị Đá thì phải.

    Trả lờiXóa