Chủ Nhật, 6 tháng 2, 2011

Mùng một lễ chùa.

Sau những tàn dư của buổi tiệc tất niên đêm giao thừa, giữa những ngổn ngang chén bát, ly tách chưa kịp rửa hay không dám dọn vì sợ xui, sáng mùng một Tết, vợ chồng chị Đá quyết tâm gìn giữ nét đẹp văn hóa của Tết cổ truyền dân tộc bằng cách lặn lội đường xa để viếng thăm một ngôi chùa Việt nằm ở ngoại ô Oslo.

Sau hơn một tiếng đồng hồ ngật ngưỡng trên cả tàu nhanh lẫn xe buýt tốc hành trên xa lộ, cuối cùng ngôi chùa dăm lần bảy lượt đi viếng hụt cũng hiện ra trước mắt với một màu vàng kim rực rỡ trong ánh nắng huy hoàng giữa chiều của cái xứ xở lạnh giá chạng vạng này, càng nổi bật hơn nữa trên nền tuyết trắng trong trẻo đầy đặn của vùng ngoại ô.

Bạn nghĩ gì sau khi xì xụp khấn vái rồi ngồi lặng yên trong căn phòng nguyện với sự hiện diện của nhiều vị Bồ Tát để tận hưởng sự yên bình nơi đất phật của chính quê hương mình và thân thể được dát vàng bởi cái nắng mặt trời trong hanh chiếu qua cửa chính, rồi bạn hạnh phúc nhìn ra ô cửa để cảm nhận sự khác biệt giữa không khí bên ngoài giá lạnh và bên trong ấm áp, thì đột nhiên bạn thấy ba lá cờ bay phấp phới trong khuôn viên chùa: Một của Na Uy, một của Phật Đảng và một còn lại là của Việt Nam Cộng Hòa?

Bỗng nhiên bữa cơm chay trở nên đắng và chiếc bút đăng ký để làm thành viên của chùa, để hàng tháng nhận thông tin về sinh hoạt của người Việt mình ở Oslo, rồi cũng qua đó mà hàng tháng chùa nhận được 120 đồng kroner/người đăng ký từ chính phủ Na Uy, không dưng mà chao đảo.

Bình yên trong sự chia rẽ.

Oslo ngày 3 tháng 2 năm 2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét