Thứ Năm, 9 tháng 12, 2010

Ơi Chúa, người ở đâu?

Đêm giáng sinh năm ấy, có một cô gái ngồi bó gối lặng yên hàng giờ để nghe những bài hát mừng lễ nhà thờ, dù không theo Đạo, trong căn phòng trọ tối, hẹp, giữa một thành phố rộng rãi nhiều thành phần con người, sau buổi quyên góp gây quỹ hỗ trợ người nghèo không thành công. Một kiểu gặm nhấm thất bại dù mơ hồ nhưng không kém phần đắng nữa.

Giáng sinh năm nay, khi bước đi lặng lẽ trong bầu trời giữa chiều chập choạng mịt mùng tuyết trắng bên cạnh người đàn ông của đời mình, cô có nghe chăng tiếng thì thầm của ngọt ngào và ấm no ẩn hiện sau những cửa sổ lấp lánh màu nến của những ngôi nhà màu nâu đỏ và mái ngói trắng tuyết?

Sự tương phản giữa những thăng trầm trong cuộc đời của một con người, ngẫm ra…

Có lẽ giống như những rặng cây khô gầy co ro trong tuyết lạnh để rồi bừng lên một màu xanh tràn trề khi nàng xuân ghé về.

Có lẽ giống như giọng bass trầm trong một vở opera, ấm và đục, để dọn đường cho giọng Tenor sắc lạnh, và cho cả dàn đồng ca nữa.

Có lẽ giống nhiều và nhiều nữa.

Cái thế giới lung linh, muôn màu huyền nhiệm mỗi dịp giáng sinh về, do đâu và từ đâu?

Là một kẻ đa thần, tôn trọng sự hiện hữu của linh hồn, cô lúc nào cũng nhập nhằng về sự tồn tại của người, tinh thần và câu chuyện đã làm nên cái ngày đặc biệt của tháng cuối năm.

Và nếu có ai đó đã từng cho rằng Chúa trời là không có thật và chẳng ai thấy bao giờ, dù chỉ chốc lát thôi cũng được, hãy lắng nghe và hãy ghé mắt nhìn.

Nụ cười của người đàn bà vô gia cư vụt hé khi sáng ra thức dậy, thấy bên cạnh mình một gói bánh quế thơm tho mùi bơ, chắc là của một thiên thần nào đó đã đem tặng tối qua.

Khóe miệng mệt mỏi của cô thu ngân phải làm thêm giờ trong dịp lễ bất chợt đỡ khắc nghiệt hơn khi có một khách hàng thốt lên: Merry Christmas!

Và ánh mắt của cô bé con như bừng sáng trước gói quà dưới cây thông xanh, dù trời chỉ mới mịt mờ sáng.

Và dù ngay cả lúc Người là không có thật đi nữa, thì chí ít, những cảm giác của chúng ta cũng là có thật.

Giống như lúc này đây, thân thể mình tràn đầy một cảm giác được ơn phước, khi bừng tỉnh trên chiếc ghế nhà thờ, giữa sự hiện diện của bao người đến đây để được nghe lại một lần nữa câu chuyện về chúa, bằng thứ ngôn ngữ đẹp đẽ hòa quyện giữa âm điệu, ngôn từ và giọng ca, và rồi để kịp nhận ra, Chúa trời hiện hữu ngay chính lúc này, chính ngay ở bên mình.

21:15, Fagerborg kirke, Oslo ngày 8 tháng 12 năm 2010

P.S.: Chúc mọi người có một mùa giáng sinh thực sự an lành, ấm no và hạnh phúc!
 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét