Mở mắt, đầu chếch choáng, người ê ẩm... Quái! Mình đã làm gì nhỉ?... Ôi, sao mà mỏi thế! Muốn nhấc đầu dậy... Ơ hay, mắt vẫn nhắm à? Mình đang mơ chăng? Đang thấy mình nhỏm người dậy kia mà?... Một tiếng đồng hồ đã trôi qua từ lúc lơ mơ tỉnh giấc, nhanh thế! Vẫn chưa thể nào ngồi dậy để ra khỏi giường và thầm than trong bụng. Mình đã qua cái tuổi của hai mươi từ lúc nào nhỉ!
Có phải từ cái lúc mình cân nhắc từng ly, chút chút, thôi đủ rồi mà. Vậy mà vẫn cứ ly này qua ly khác. Mà lạ, càng hết ly thì đầu óc của mình càng tỉnh ra, thông thoáng, chữ nào chữ nấy cứ thi nhau nhảy vào chỗ của nó cho mỗi ngăn ngôn ngữ trong đầu. Ấy chà, anh chàng này người Mỹ, ồn ào hết sức. Mà mình đâu có kém, nói như át cả tiếng nhạc loa thùng ngay kế bên. Chị này người Na Uy, liếc qua ly chị, thấy đã gần cạn. A lê hấp, không có vấn đề gì để hỏi nhưng câu khó chịu cả? Càng tốt nếu nói bằng tiếng của chị. Chị làm hành chính ở đại học à, chương trình cho sinh viên ở Oslo có gì mới không? Tôi không hài lòng với cách bị phân biệt đối xử giữa các trường ngoại ô với trường trung tâm thành phố đâu nhé. Tôi không thể mượn sách trực tiếp nếu không có thẻ sinh viên của trường trung tâm... Có vẻ nóng nhỉ, ra ngoài lấy chút không khí tươi đêm. Mà mọi người đang hút thuốc bên ngoài thì phải. Đồng chí chồng đây rồi, thôi thì thập cẩm Việt-Hòa nhé. Đợi đấy, khi nào em giải quyết xong khóa học tiếng của anh...
Có phải từ lúc mình giật mình nhận ra cái sức khỏe căng tràn mạnh mẽ dần dần nói lời tạm biệt nhé sau những buổi họp mặt tưng bừng. Để rồi thách thức bảo mày chưa thể nào rời bỏ ta được đâu, hai mươi ạ. Bằng cách thức ngày càng khuya này, nồng độ của thứ chất lỏng cay xè cổ họng phải ngày càng tăng này, bằng những cuộc đua tranh thủ thời gian để chơi, để đi, để gặp này. Chào nhé, những miền đất mới, ta sẽ gặp chúng mày trong những ngày gần, để lưu dấu những ngày cuối sắp ra đi của tuổi hăm. Để rồi khi nhìn ngạo nghễ cái tuổi băm, ta vẫn là ta với những đánh đổi mới. Con người ta lúc nào mà chẳng phải đổi thay. Cái mới được khoác lên, cái cũ được thay thế, nào, cụng ly thôi...
Có phải từ lúc mình nhận ra cái vẻ mặt muôn màu của cuộc sống và vẫn chẳng thể nào nhắm mắt lơ đi cái nét cay nghiệt cứ rành rành ra đó của nó. Nếu cố gắng, mày sẽ là một cái gì đó trong cuộc đời. Nhưng mày sẽ chẳng bao giờ là 1% số ít mà được ăn trên ngồi đầu hoặc để bổng lộc tự đến cả. Phải ác một chút, chịu móc ngoặc đi, bán rẻ lòng tự trọng tí xíu, hoặc khoác áo nhiều màu mà đi đêm. Không thì mày cứ tha hồ mà ngồi gõ máy tính ở văn phòng, hoặc ở quê cày ruộng đến gù lưng nhé. Cơm, áo, gạo, tiền, làm sao mà rút chân ra khỏi cái sự bình thường, ha...ha...
Oslo ngày 22 tháng 7 năm 2012
Ảnh đẹp ;)
Trả lờiXóa