Thứ Ba, 3 tháng 7, 2012

Như khói bay ngang

Em lại thấy nhớ cái xóm Lê Bảo Tịnh một thời của hai mươi năm về trước nữa rồi. Cái xóm đạo nghèo nàn, mặt đất lúc nào cũng phủ đầy những lá cây dương liễu. Cứ mỗi chiều trẻ con nhà nào nhà nấy lại phân chia ranh giới để quét mảnh đất trước sân, hòng đem ít lá khô về chụm nồi cơm độn khoai của mẹ. Đôi khi cái dòng kẻ ranh giới bị lệch một chút, lại là cái cớ để bọn trẻ cự nự nhau trong sự hiếu thắng của tuổi thơ: "mi chơi ăn gian quá!".

Rồi lại nhớ cái bếp bằng những thanh sắt kê ngang, mỗi lần muốn nhóm lửa là hì hà hì hụi thổi cái ống tre, vốn được gọi là cái bơ thổi lửa, mắt cay điếng và đầy những nước. Nếu đã từng phải nhóm lửa như thế, sẽ thấy khói phải mất một lúc lâu mới bay cao lên được. Còn phần lớn thời gian của giai đoạn đầu, khói tỏa ra tứ phía. Khói bay ngang tầm mắt, khói xộc vào cánh mũi phập phồng vì phải dồn hơi, và khói lơ lửng trên cái lưng gù xuống như sắp gãy ra. Ôi chao, chị cả, em nhớ chị biết bao!

Em thèm cái cảm giác được mếu máo kêu đói. Chị cười hiền, từ từ, chụm lửa xong rồi chị nấu cơm cho mèo con của chị ăn he. Qua biết bao nhiêu món ăn ngon nhưng xa lạ, em vẫn còn nhớ cái tê tê nơi đầu lưỡi của nước mắm trộn muối và mì chính, chan cơm cháy mà ăn thì ngon tuyệt cú mèo.

Nhớ những chiều đông hanh khô của vùng ven Hà Nội, khói đốt đồng lảng bảng nhưng cay. Em lại thấy cái thị trấn quê mùa đầy khói, nay còn đâu khi khách du lịch cứ tràn về. Những căn bếp hiện đại xốc mùi ga đã dần thay thế mùi thơm của rơm rạ, của lá cây chụm củi. Đến cả bánh xèo cũng được đổ bằng bếp dầu, lấy đâu ra bếp củi để lấp đầy nỗi nhớ mi đây?

Sớm hôm nay biệt nơi xa xứ, em lại thấy cay cay như khói bay ngang mình.

Oslo ngày 03 tháng 07 năm 2012


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét